CHƯƠNG 1942: LUÂN HỒI THIÊN TRÌ Bầu trời đêm sáng tỏ, một đạo tinh quang xẹt qua, rơi vào một bụi cỏ, phát ra tia sáng chói mắt, khi ánh sáng thu liễm, hiện ra một bóng người hư huyễn. Định thần nhìn lại, chính là Trác Phàm.
"Nơi này là. . ." Trác Phàm tỉ mỉ dò xét nơi này, chỉ thấy chim hót hoa nở, cỏ thơm um tùm, rất bình tĩnh ưu mỹ. Phảng phất như Tiên cảnh, không có chút bụi bẩn của trần thế tầm thường, một ngọn cỏ cong xuống mặt hồ tĩnh lặng như gương, khiến người ta liếc nhìn lại, như toàn bộ tâm linh đều được gột rửa.
Trác Phàm chậm rãi đi tới đó, ngồi xổm xuống, đưa tay xuống mặt nước.
Từng đạo gợn sóng khuếch tán, một rung động không gian vô hình phát ra từ trên mặt nước. Sau một khắc, mặt nước thanh tịnh hiện ra hai nhân ảnh đang ngồi đánh cờ.